tình hư vô
Trăng treo nghiêng nữa vầng thơ
Người tình tôi đã theo bờ bến xa
Để tôi trên bến ngân hà
Tìm trong vô định khóc xa duyên tình
Nửa trăng hay nửa hồn mình
Ở nơi xa thẵm trầm mình đi hoang
Trái tim tôi khóc muộn màng
Chết trong hoang tưởng để tang duyên mình
Hạ sang tôi nhớ người tình
Xác ve phượng rũ tiễn mình bước chân
Võ vàng trên bước đường trần
Gió lay lắt bụi trăng dần khuất xa
Ẩn trong chiếc bóng thiên hà
Đêm ôm mùa hạ khóc ta nhớ mình
Duyên xưa cảnh cũ lặng thinh
Người tình ta đã thay hình bóng xưa
Hạ về răng rắc hạt mưa
Hay lòng ta quá dư thừa nỗi đau
Hết rồi năm tháng ngọt ngào
Tình ta nay đã trôi vào hư vô