lá tình tôi nhặt..
Rơi đi em, rơi thật mềm trên cỏ
Úp lật thế nào, tôi thấy vẫn hay
Em vô tư về giữa khoảng đời này
Thân phận nhỏ của lá... ngày thu đến!
Tôi nhặt em vì con tim ra lệnh
Ướp em vào những trang vở ngu ngơ
Em sẽ thơm với màu mực khù khờ
Và sẽ đẹp như tình thơ vụng dại...
Tôi yêu em bởi chút gì bùa ngãi
Em vô tình tặng ưu ái riêng tôi
Để giờ đây yêu sâu đậm mất rồi
Những chiếc lá của vàng thu diệu vợi.
Rơi đi em, tôi, những mùa mong đợi...
Phủ dịu dàng lên khắp lối thân quen
Che dùm tôi tro bụi một tháp đền
Mà một thuở người vực lên hạnh phúc!
Nhìn em rơi bỗng thấy đời rất thực
Phút huy hoàng người trao thuở mơ riêng
Rồi cũng phai, tàn úa nỗi muộn phiền
Chỉ còn lại chiếc lá tình... tôi nhặt!
Tóc nâu
Tâm Tình Của Lá ...
Người đặt em ... giữa hai bàn tay ấm
Em mơ hồ thân xác đẫm thương yêu
Người tả em như bóng dáng yêu kiều
Âu yếm lạ, nâng niu đời mỏng mảnh ...
Người cho em ... thấy cuộc đời kiêu hãnh
Quên thân buồn, chiếc lá mảnh mai rơi
Theo gió bay đi cuối đất cùng trời
Thân bé nhỏ hòa theo hư vô đó
Người đặt em ... nằm cạnh bài thơ nhỏ
Lời nồng nàn nhẹ như có hương mây
Người cho em say đắm giấc mơ đầy
Yêu quá đổi ... người ơi yêu quá đổi
Nhưng người ơi ... ngày dài rồi cũng tối
Thu lại về em trải lối người qua
Giẫm lên em ... người có thấy xót xa ?
Em vô tội lệ rơi mềm trên đất
Rồi chợt đâu ... mang về cơn gió bấc
Hất tung đời em đến tận chốn nao ...
Xa người yêu, em phai nhạt má đào
Nên thu đến ... em thấy buồn phận lá
jacaranda