đêm đông
      
      
      
      
        Với tay chạm cả vào đêm 
Thả chân bước lạnh qua thềm mùa đông 
Quấn mình trong tấm chăn bông 
Run lòng thấy rét từ lòng rét ra 
Gió như cười nhạo riêng ta 
Nõn nà như ngọc cũng là bỏ đi 
Lẻ loi một tấm xuân thì 
Mịt mùng một cõi biết gì dấu yêu 
Trói lòng vào chốn cô liêu 
Mặn môi tìm nụ hôn liều bướm hoa 
Tình là tình của riêng ta 
Thân là thân tội người ta quên rồi 
Đêm đông lẻ bóng chăn đôi 
Cuộn lòng, nhắm mắt quên đời giá băng.