nhớ quê.
Nhớ thời guốc mộc trên đường
Tiếng chân khua nhịp yêu thương rộn ràng
Câu thề vừa mới đưa ngang
Bước chân lỡ nhịp khéo làm dở dang.
Mưa xanh tô thắm núi ngàn
Lệ xuân nỡ để mắt than tím chiều
Một thời ghé bến vườn yêu
Để tâm nghiêng mãi bóng chiều ngẩn ngơ.
Tựa mình vào cánh buồm thơ
Đợi cơn sóng chữ cập bờ hàn huyên
Mỏi tâm mãi với kim tiền
Ước chi cuộc sống như tiên trên trời.
Bứơm vàng thì mãi rong chơi
Ong nâu cũng mãi làm đời thợ ong
Như ta day dứt trong lòng
Thuyền mơ mắc mãi trong dòng tha phương.
Khi trông nắng gió ven đường
Nỗi niềm khao khát quê hương rộn lòng
Giữa mùa xuân ấm mênh mông
Câu thơ lạnh mãi cõi lòng người xa.
Biển xanh lòng mẹ hiền hòa
Non cao như bóng người cha ân cần
Nắng mưa tâm sự người thân
Trăng sao đưa ánh mắt thầm tìm nhau.
Xứ người ngày nhớ đêm sầu
Tình vui ta kết muôn câu muôn vần
Mong thơ lắng dịu vùng tâm
Như vầng trăng sáng đêm nằm bến thu.
MINH TUẤN