vị đời
      
      
      
      
        Kể từ thu ấy chuyển màu 
Lá vàng mấy độ úa chào đông qua 
Dại khờ ôm giấc mơ hoa 
Tình nồng một thuở chia xa với người … 
Em giờ muốn nói , nghẹn lời 
Tim đau nức nở, vị đời – sầu riêng 
Bên chàng cái buổi thần tiên 
Mà sao ngang trái tình duyên lỡ làng … 
Ta từng ước hẹn đá vàng 
Trăm năm có thiếp , có chàng bên nhau 
Em là trầu , anh là cau 
Keo sơn gắn bó tình sâu muôn đời 
Ngờ đâu giấc mộng tan rồi 
Đêm đông vọng tiếng ru hời xót xa 
Ngọt bùi – ký ức đã qua 
Còn đâu giấc mộng ươm hoa thuở nào ? 
Khung trời kỷ niệm hư hao 
Gió buồn hiu hắt , ánh sao thẫn thờ 
Trăng tàn ủ rũ vần thơ 
Mây bay vô định – biết chờ đợi ai ? 
Phận người trĩu nặng u hoài 
Chút duyên tiền định vẫn ngoài tầm tay 
Phù du khói tỏa hương say 
Khối sầu ướp lạnh đắng cay cuộc tình … 
BL07