tôi vẽ
Tôi vẽ trần gian...chuyện cuộc đời
Cánh buồm phiêu bạt chốn xa khơi
Bởi bao giông tố thuyền chao đảo
Ngơ ngác dạt trôi giữa biển trời
Tôi vẽ nhân tình trong trí tôi
Người xưa giờ đã cách xa rồi
Thì thôi chấm phá vài ba nét
Để thấy còn bên cạnh bóng người
Tôi vẽ hoàng hôn lúc chuyển màu
Mây trời bàng bạc nỗi niềm đau
Có người lữ khách lê chân mỏi
Lối rẽ bên đời…đứng thật lâu
Tôi vẽ mùa thu tím quạnh hiu
Vàng hoe vài chiếc lá tiêu điều
Ngẩn ngơ rơi xuống như tâm sự
Màu sắc thay tôi nói thật nhiều
Tôi vẽ...mà hồn thả tận đâu
Lao xao hoa nắng rụng trên đầu
Phải chăng muốn chiếu thêm hy vọng
Mảng khối trong tranh khỏi tối sầu
Tôi vẽ niềm vui đang lộng gió
Cánh diều cao vút cõi trời mơ
Dường như gói trọn thương và nhớ
Vọng tới xa xôi nỗi ngóng chờ
Cuộc đời đâu mãi đẹp như thơ
Nét vẽ đôi khi bỗng thẫn thờ
Hòa lẫn theo tranh từng sắc độ
Vui buồn tôi đấy những vu vơ !