chiều hoang vắng
Những ngày vui đã lăn dài xuống vực
Mây đen che mù mịt cả đường về
Anh đi rồi xa khuất nẻo sơn khê
Em trở lại ngỡ ngàng trong sầu tủi.
Thành phố buồn qua những ngày bão nổi
Cuộc chiến tàn lệ ướt đẫm hoen mi
Tiếng cuốc xa vang vọng khúc chia ly
Nghe rạn vỡ trái tim côi lạnh buốt.
Có bao điều ta không thể nói được
Thưở ngây thơ đâu kịp nghĩ suy gì
Lỡ thời cuộc, anh rủ áo ra đi
Buồn tê tái riêng người em gái nhỏ.
Thương tiếc mãi đống tro tàn hoen ủ
Bao năm rồi rêu phủ dấu chân quen
Chiều hoang vắng ngồi bứt cọng cỏ mềm
Lòng trĩu nặng bão bùng cơn bão lặng.