thiên sứ
Soi gương em nhé ! Chiều Sài Gòn
Nắng sẽ phớt hồng lên đôi má
Mặc váy đầm. Chao ôi ! Rất lạ
Để đôi chân trắng muốt. Đi về
Tóc rối rồi. Soi gương em nhé !
Chút son môi trang điểm cho người
Bao nhiêu cặp mắt nhìn đắm đuối
Chết nửa hồn bởi em kiêu sa
Góc phố nào kín cổng tường hoa
Nơi em ở là nơi anh đến
Nụ hôn môi thành câu thề hẹn
Se tóc dài cột nửa đời nhau
Trời hôm nao mây thấp ngang đầu
Che gió thổi tạt mùa mưa tới
Sợ ướt vai mềm. Nên em vội
Nép vào anh đi dưới giáo đường
Chiều Sài Gòn. Chiều rất dễ thương
Cho chúng mình sóng đôi dạo phố
Bàn tay lớn nắm bàn tay nhỏ
Dẫu mai xa. Xa cũng không đành
Mặc váy đầm. Thiên sứ của anh
Em thánh thiện giữa đời trần tục
Em thanh khiết-em xinh đẹp nhất
Mang giáo điều kinh thánh bước ra
Bởi yêu em-anh quá thật thà
Đâu hiểu được những lời mật ngọt
Là nhát dao đâm sâu giữa ngực
Giết đời anh-từng phút-từng giờ
Thiên sứ ơi ! Sao nỡ đánh lừa ?
Để anh chết vô cùng thê thảm
Chúa cũng tức mình buồn khóc hận
Nhìn tim anh rịn máu tươi hồng
Quên thôi em nhé ! Chiều Sài Gòn
Không còn nữa ngày xưa thơ mộng
Gã giang hồ bao năm lận đận
Giờ nằm yên dưới đất lạnh căm
Thiên sứ ơi ! Em thật nhẫn tâm
Chôn tình anh bên mồ tận tuyệt
Linh Phương