tựa chờ
Sáng nay góc phố dìu lâng bước!
Dừng lại nhà ai? Tím khung trời.
Bắt gặp chiếc hình, Anh lính chiến.
Nụ cười, vẫn nở mãi trên môi.
Hào hùng của mầu áo năm xưa!
Chao đảo, hồn dưng chùng lịm xuống.
Quê đó, còn người thương viễn xứ.
Kính trọng Cha mình, thuở gió mưa.
Sao không cùng bước, thân xa xứ?
Còn sống, nơi quê nhớ thương về.
Gởi gió mây trao, quà bánh Tết.
Gia đình thân quyến, phải xa quê??
Nào ai, có muốn chịu xa quê.
Đày ải bao năm xiềng xích tối.
Đói khát triền miên, rừng núi thẳm.
Trời xanh, chua xót thả rời về.
Cơn gió,không chung cùng lý tưởng!
Xua đi, đuổi bóng ngại nơi lòng.
Cứ lo sợ mãi, thù không giải.
Bám cái chẳng cần, tạo chất chồng.
Những giấc mơ buồn, ngày tháng đó.
Khung trời màu tím, giữ thân thương.
Vẫn nhớ mùa xuân, trưa gió hạ.
Chan hoà cuộc sống, tạm thiên đường.
Cha của Thúy, bây giờ chắc cũng giống?
Như Ta, đây vẫn nhớ mãi nỗi buồn.
Của năm tháng, ở thời gian đi mất.
Mong chiều về, trú tổ, như chim muông.
Nguyên Hoang.
22.1.11