thu
Thu với những dải nắng vàng mong manh
Nhẹ hơn tơ và mềm hơn mây lạnh
Về hôn ngoan từng giọt sương lóng lánh
Như tình người , xưa_gởi gấm cho em
Thu với những làn mây trôi lãng đãng
Giữa khung trời thinh lặng chiều hôm
Màu sắc khơi lên bao đỗi vấn vương
Nghe tiếng trách trong muôn trùng dịu vợi
Thu về , vạn nghìn lá vàng vô tội
Rơi dịu dàng trên lối bước ta đi
Rơi âm thầm tựa nhạc khúc tình si
Vào một thuở mình vì nhau thương nhớ
Thu_những hạt mưa gội buồn hoa cỏ
Triệu giọt sầu rơi khắp ngỏ hoang vu
Ngậm ngùi phương trời lạc mất lời ru
Tiếng “ người dưng “ là niệm từ vang vọng …