gió giao mùa
Gió giao mùa
Chiều hoàng hôn, mình em nơi biển vắng
mờ xa xăm vạt trắng áo trùng dương
ảo ảnh không gian lảng vảng dáng người thương
đôi khách lạ, bước đường qua ái ngại.
Dáng ơ hờ…liêu trai người con gái
gió giao mùa vờn thổi nhúm tóc bay
là tiên giáng trần?
hay ma quái?
bóng ai đây?
vai run nhịp, tấm thân gầy đơn độc.
Chiều vắng anh
nỗi niềm, em bật khóc
cơn gió lùa tốc bụi phủ tóc mây
và những đêm mưa rơi như nước mắt đong đầy
hạt bé nhỏ, tháng ngày thành suối lệ!.
Đời muộn màng
người đi ngàn dâu bể
tình yêu thương như tinh thể ngàn sao
đã cho nhau mái ấm ngọt ngào
nay tất cả là niềm đau dĩ vãng…
Em nơi đây, buồn chất chồng theo năm tháng
phút tương phùng khuất dạng lối người đi
chiều hoàng hôn, mây tím nẻo phân kỳ
theo sóng cuộn
biệt ly dòng bèo bọt.
Nguyên Thạch
Bài này đã được xem 2957 lần
|
Người đăng:
|
Lu Ba
|
|
|