mẹ!
MẸ
Thời gian ơi sao níu còng lưng mẹ
Mây trời ơi sao nhộm trắng tóc chiều
Cả một đời soi bóng nắng liêu xiêu
Con đường làng tỏ vết hằn chân mẹ.
Đòn gánh cong xuôi mẹ tôi lưng còng ngược
Sau tiếng con cười là những giọt mồ hôi
Đôi dép mẹ mang rong ruổi với đất trời
Bổng một ngày cũng thấy mình trở mỏi
Bỏ lại con đường cùng mẹ tôi bước mãi
Đôi dép tìm về nơi ấy chốn bình yên
Chiếc nón gầy cũng về với cõi tiên
Để tóc mẹ nhớ trắng chiều bật gió
Con ước mong mẹ bàn chân rắn rỏi
Để những con đường không nhớ mẹ, mẹ ơi!