về phía
VỀ PHÍA
Về hôm nắng mới thấu tình cây lá
Mùa chưa qua đâu ngán ngại thời gian
Núi hiền vậy lòng người nào hóa đá
Sợi tóc gầy hương còn đủ che thân
Về phía núi không lẽ mình hóa lạ
Gối lên rêu dỗ giấc ngọt miên trường
Người xa lắc phố phường ngao ngán quá
Đời bỗng buồn như vết tử thương
Trưa khát nước chợt nhớ dòng sông lắng
Nhà em đâu sao khuất bóng ta về
Bên vàm vắng trôi vầng mây du đãng
Củ khoai thơm lừng
ai đang nướng hồn quê.
ĐCĐ