gởi người tình lỡ
Đã hết thuở ban đầu mơ với mộng.
Tình chia phôi ngăn cách lối đi về.
Em mờ mịt bên kia bờ biển rộng.
Tôi ngút ngàn xa khuất nẻo sơn khê.
Em về phía ngược chiều cơn gió thổi.
Lối mòn xưa vàng ngập lá thu rơi.
Tôi còn lại của một thời nông nổi.
Lòng chắt chiu chút kỷ niệm đầu đời.
Em hời hợt nên tình yêu phai nhạt.
Tợ cánh chuồn thoắt đậu, thoắt bay đi.
Tôi vụng dại xây lâu đài trên cát.
Để duyên tan, tình lỡ có mong gì.
Em chọn lấy con đường ưng ý nhất.
Trời sinh em là để lánh xa tôi.
Mãi xuôi ngược giữa dòng đời tất bật.
Lơi vòng tay nên vuột mất em rồi.
Ở phương nầy lòng tôi luôn trăn trở.
Đời mấy ai trọn vẹn cả đôi đường.
Bằng lăng xưa trổ tím màu nhung nhớ.
Hoa lộc vừng rụng đỏ góc quê hương.
(Đã in trong tập thơ "TÌNH NẮNG", NXB Hội Nhà Văn, 2016)