Poem logo
Poem logo

hoạ tâm

Tác giả: Trần Khiêm
Em úp mặt xuống nụ cười hồn nhiên bạo tàn
lởm chởm nết na
đầu mũi vết thương của đất
một đội hình ăn mày đậu trên vai tôi
hoạn nạn
tỉnh bơ rên rỉ
mở những đường hầm trú ẩn
phát huy tiếng cục cựa dâm đãng của suy vong
mạch lạc rụng rời

Em thần linh dung mạo hủy hoại mặt trời
vết đêm của nắng
trò chơi mới của xác chết hai mươi năm
giấc ngủ cứng luồn qua
mái đầu chất dẻo ước mong uốn lượn

Em cắn tôi ra từng nhịp
trong cơn đói lạ bàng hoàng
từng mẩu thịt trối trăn
thờ ơ mịt mùng
khoảng trời sâu run rẩy

Em giơ tay giựt lấy trăng vàng
tắt ngóm lõa xõa cơn biến động răng cưa
tôi ngừng thở
từ bi lộng lẫy như vở kịch
từ bi bọt mép trao nhau
chụp lấy nhau bằng ngọn lưỡi sáng lòa sắc bén
thịt câm hối hả
lạt lẽo
bàng hoàng như tiếng rống của ái ân
kịch liệt trắc trở

Em cười nghiệt ngã
hàm oan lóng lánh trên răng
loạn mạch sắc màu
phân rã mũi tên nòi giống
tôi yêu em
rung động vút bay
âm ngôn lắt léo vút bay
cướp giật một chùm lông của sự lệ thuộc

Em vỗ trống trời
lãng đãng tiếng ồn
đường vào lỗ tai rát buốt
cơn mưa thì thào
lật ngửa những vút bay
cởi áo cuộc hành trình
qua núi đá vút bay
trầm tích cuộc hành trình
qua phố xá vút bay
những chuyến xe lộn ra đằng trước
va vào chiếc khung hằn học của nhà tù kinh nghiệm bán dâm
người đàn bà xoa bướu
chảy mủ tràn trề ước vọng rạch ruột sinh ra
mỹ mãn thói lao tù

Em đái lương tâm lên những dấu hỏi
những khoảng cách của hưng phấn
ngẫu nhiên từng cơn đái
đồi trụy ngôn ngữ mèo đêm
cầm những chan chứa lên
chọi vào cơn khát dựng đứng
của thần triều
dòng sông phản bội thành phố bằng những mãnh liệt sâu
tai ương mái tóc em
dài như màn đêm rục rã
tai ương nước mắt em
băng hà những cảm xúc đang xây
trên nền của cái chết
tôi yêu em
trên nền của cái chết
trên nền của cái chết đang xây
sự mạo phạm đình công
tổ tiên được phép ngồi dậy
nhìn những di sản được hiến tế
dưới ánh sáng loi choi
trên nền của cái chết
đang xây
một đền thờ những tùy tiện bị bỏ quên
ngời sáng bằng dáng vẻ bạc nhược khổng lồ

Em thần thông ướt át
sứt mẻ
chấm phá
nằm nghiêng trên động tác lau chùi
da thịt dày hoang ảnh
khủng bố những ngại ngần lõm bõm
rụng từng tia hi vọng bực bội
xuống nhịp cầu buồn bã
bóng lưỡng lên lần cuối
những tiếng dãn thịt
chiêu hồn bọn trẻ hư vô
trễ hẹn đời tôi
bằng khoảng cách mới phát minh
từ bộ óc chuyên nghề hủy hoại
của bọn trẻ trầm kha buồn bã
thổn thức trong dục tính
của hư vô vụn mảnh

Ý kiến bạn đọc

TÌM KIẾM BÀI THƠ
Nhập từ khóa:
Tìm kiếm