kiếp lang thang
Ta bước đi giữa mưa đông
Giọt ướt đôi vai, giọt thắm lòng
Trôi dạt về đâu?
Buồn nhân thế!.
Giữa ải nhân gian, ai thấu không?.
Lang thang phố vắng, mưa vẫn rơi
Ta hỏi chính ta
Hỏi cuộc đời?
Có phải trần gian là bể khổ?
Thế nhân ngụp lặn trong lệ rơi.
Ta bước lang thang, kiếp không nhà
Tìm đâu tri kỷ, người hiểu ta?
Thương cánh chim bằng trong bão lộng
Cố vươn đôi cánh, chờ đông qua.
Sông qua bao khúc, bến lở bồi
Kiếp người, cũng có lúc đơn côi
Khi ấm hương nồng...đừng quên nhé
Thế nhân?
Vốn dĩ bạc như vôi!.
Nguyên Thạch
Bài này đã được xem 2924 lần
|
Người đăng:
|
Lu Ba
|
|
|