như một lời đã hứa
Một ngày nọ em ôm đời khóc lóc
Gọi mưa nguồn meo mốc bấy niềm riêng
Màu tuyết trắng phủ mờ trên nét ngọc
Khép đôi mi sương thấm ướt mộng huyền
Em có định sẽ cùng ai kể lể
Nỗi lòng em hư huyễn giữa chiêm bao
Đời hiu hắt cõi hồn đang nhỏ lệ
Hoa hương xưa tan biến ở nơi nào
Đường đi đến mấy lần xuân đánh mất
Khung đời em lất phất hạt mưa bay
Câu chuyện ấy một lần anh đã rõ
Để bây giờ kể lại chỉ thương vay
Lằn tiếp nối khung trời sương lổ đổ
Hoa hương ơi diễm tuyệt đến bao giờ
Đôi mắt đẹp ví ngàn sao sáng tỏ
Cớ vì đâu mi khép lại một lần
Bàn tay ngọc ôm ghì xuân thơ dại
Anh chạm vào đánh rớt nỗi bâng khuâng
Một mai đến nắng về in trên tóc
Làn chân mây mời gọi gió đưa tình
Bứoc vội vã em buông từng gót ngọc
Giẫm trang đời anh đứng lại lặng thinh
Em đi đến phía trời xuân vô lượng
Anh một mình nghe quá khứ hồi sinh
Từ xa lắm đầu tiên anh đã rõ
Rằng tương lai tận tuyệt đến vô tình
Một ngày nọ em ôm đời khóc lóc
Anh sẽ về khơi giậy những niềm tin...
Bài này đã được xem 1069 lần
|
Người đăng:
|
Thế Huy
|
|
|