mảnh vỡ
Mười bảy hoa nhạt màu nắng
lời yêu nào dám trao nhau
mảng thời gian những vệt buồn ướt át
tháng ngày chờ đợi gió hong khô từng giọt kí ức...buồn xa xăm
Rồi một ngày Thượng đế trêu ngươi
giấu mất của con sợi dây tháng ngày
vô tư bước chân qua bậc thềm nhà quá khứ
để rồi cảm xúc lạ chợt phôi thai
Giọt nước mắt phân chia đôi bến bờ
đã mang tôi về lại với người
nước mắt tôi lăn dài từng giọt
buồn thương người giấu vào trong
hỏi xem còn hạnh phúc nào cho nhau?
Chiều nay
con đường lạ hóa ra xao xuyến
lối ta về mà sao lại hững hờ
người ơi
có nghe chăng
tình yêu đang gọi tên ta?