1890 - tôi đã “chết”
Tôi đã “chết” nếu không gian màu đen
trí lú lẫn không phân điều phải trái
dòng sông trôi qua những vùng hoang dại
chẳng nghĩ mình đang khật khưỡng cơn say
Tôi đã “chết” sau đọc câu thơ hay
ngu ngơ hoài hồn tôi không cảm thấy
Ơi những tâm hồn diệu kỳ biết mấy !
lọc “kim cương” trong không khí hàng ngày
Tôi đã “chết” khi mê muội phơi bày
lòng chập choạng chọn giữa người và thú
trước những khổ đau cuộn mình say ngủ
mắt vô hồn nhìn lấp lánh muôn hoa
Tôi đã “chết” với năm tháng phôi pha
theo vô thường trống không lòng trắc ẩn
mùa băng giá bọc trái tim vô cảm
sa mạc cằn khô cạn suối tình yêu.
26 - 12 - 2014