trên đỉnh tình sầu
Thành phố cao nguyên phủ sương tơ
Đêm về lặng lẽ dệt vần thơ
Nhớ người lính chiến đã xa nhà
Bước chân kỷ niệm chửa xóa mờ
Ánh điện chơ vơ chiều xóm vắng
Trời buồn non nước mọc vầng trăng
Gió lộng hàng cây khúc khích cười
Mưa rào lá động rụng tả tơi
Màu đêm lạc lõng ơi thăm thẳm
Khung trời thương mến cõi xa xăm
Ai đi quá nửa hồn ta mất
Nuôi con quạnh quẽ sống âm thầm
Tình sầu ngõ hẹp giấc bơ vơ
Nghĩa nặng tin xa mãi đợi chờ
Cay đắng buồn vui con đã lớn
Gặp người xưa ấy tưởng là mơ !
Anh đã trở về từ dĩ vãng
Đời còn đau khổ lắm trái ngang
Năm tháng xa xôi bao niềm nhớ
Nước mắt tuôn rơi tình muộn màng
Người lính trên mình mang thương tích
Một phần thân thể đã hy sinh
Vẫn trong dáng dấp phong trần ấy
Anh lại về đây với gia đình !
QHNC