hương cói mới
Tôi đã đi, trong cuộc sống hối hả lo toan
Thế mới biết, mình mất đi cả một thời xưa cũ
Nơi tôi lớn lên, vùng bưng điền ven con sông Yên nhỏ
Nỗi nhớ cồn cào của mùi hương Cói mới
Nhớ mái chèo khua, theo con nước lớn ròng
Cuộc sống mưu sinh, nơi thành phố xô bồ
Tôi nhắc lại mà cả một đời nuối tiếc
Của một thời lãng quên và vật vả ngược xuôi
Nơi có một mùa hạ, đội nắng lưng đồi
Khẽ chiếc lá vàng, rơi trên mái nhà tuổi thơ tôi...!!!
(Tặng: Nguyễn Thị Bảy)