đôi mắt người xưa ... !!!
Em giấu mất gươm tình sao chẳng trả
Một lần ta chết hụt mắt giai nhân
Chỉ một lần thôi nào đâu đến hai lần
Bởi mắt ấy sáng bừng tia ảo chớp ... !
Cơn tình bão dội sầu lên lớp lớp
Sóng liêu trai vỗ mãi bến bờ mê
Ta để hồn ta lạc giữa bốn bề
Nghe âm vọng lời tình trong ảo mộng ... !
Lặn ngụp mãi trong muôn trùng lớp sóng
Sóng tình nào cứ vỗ mãi tim ta
Áo phong sương ta gửi lại chiều tà
Nghe gió gọi lời tình xa vọng lại ... !
Chút ray rứt với nỗi buồn xa ngái
Vết yêu nào còn đọng cỏ rêu phong
Gươm tình kia để lại vết thương lòng
Em trả lại giùm ta đừng đánh mất ... !
Lời yêu đó dẫu không là giọt mật
Cũng đắng lòng trong gió lạnh về đêm
Kỉ niệm xưa ta cứ ngẩn ngơ tìm
Em đánh mất đành lòng sao thế hở ... ?
Vết thương ấy trong lòng ta mãi nhớ
Rát xương da và xót buốt tâm can
Sóng tình xưa lớp lớp sóng tràng giang
Nay lặn mất như hồ thu mặt nước ... !
Ta tìm mãi mà nào đâu có được
Dấu yêu xưa dẫu phút chốc mà thôi
Nỡ lòng sao em giết chết ta rồi
Bằng hờ hững , vô tình hay giả dối ... !
Ta trót dại vướng vào vòng tơ rối
Nhện mong manh một phút lỡ sa vào
Chút se lòng bởi sóng mắt xôn xao
Chút hờ hững , chút thờ ơ cũng đủ ... !
Đau xót thế ... em ơi ... giờ quá đủ
Giết ta rồi đừng có mạnh tay hơn
Đừng lẳng lơ , đừng e ấp , dỗi hờn
Đừng bẽn lẽn ... sóng tình em sắc lắm ... !
Ta chết mất trong bể tình say đắm
Mộng giai nhân hờ hững vội bay xa
Tỉnh cơn mê ta lạ với mình mà
Lạ cả với dòng đời đang chảy ngược ... !
Bỏ quá khứ ta đi về phía trước
Sóng tình xưa ta gửi lại sau lưng
Thôi im đi lời giả dối xin đừng
Nhắc chi nữa một thời ta mê muội ... !
Ta trót dại đã một thời đắm đuối
Nửa đời sau ta vẻ lại chân dung
Của chính ta mà chẳng chút ngại ngùng
Để ngẫm lại những gì trong quá khứ ... !
Mây hờ hững cũng tan miền viễn xứ
Sóng biển tình cứ vỗ mãi bờ yêu
Nhưng riêng ta chỉ góp nhặt một điều
Cao quý nhất là tình yêu chân thật ... !
Em trả lại giùm ta .....
..... đừng đánh mất ... !!!