bình minh trên ngọn thốt nốt
      
      
      
      
        Mây tắc lối lệ vương sương tràn đêm hoảng hốt 
Gió khát uống thanh âm vùi lòng thân Thốt nốt
Đất trộn lộn nhập nhoè trợn trừng con mắt chột 
Lửa điêu ngoa dập vùi doạ chôn toàn dân tộc! 
Hoạ diệt chủng khôn nguôi ứa lòng con cúi mặt 
Những ba trăm cánh đồng tim ai kia khoá chặt 
Giết ba triệu con người chẳng thoả lòng chia cắt 
Bệnh bành trướng di căn khi niềm tin nín bặt. 
Một dân tộc Ăng-Ko đã cạn dòng lệ chắt 
Lịch sử có sang trang thôi lòng người hiu hắt 
Mà thân tháp sững sờ chín ngàn đôi hốc mắt 
Nhân loại tụ về đây chút tình ta góp nhặt. 
Con tin Chúa trên cao, sao chẳng tin Sự Thật 
Suốt đêm thâu lỗi phạm con tưởng điều bí mật 
Đền đá dẫu lặng im vẫn thẹn lòng cố tật 
Xứng nụ cười Khơ-Me luyện thân trong sức bật. 
Con cứ hỏi lòng mình còn chút gì bất nhẫn! 
Tội ác luôn nhấn chìm bao tương lai ân hận 
Chẳng tin ”Lòng Lượng Thứ”, khiến cuộc đời tuyệt tận 
Thượng đế ngự lòng mình, yêu thương không thiển cận. 
Ngọn Thốt nốt dẫu già vẫn trông Trời kiên vững 
Cắm đất mẹ rễ sâu đón Bình Minh Linh Hứng 
Cả dân tộc đoan nguyền hồi sinh và xây dựng 
Nhận Ánh Sáng của Cha vầng hồng nay đã ửng.
Dã Tràng Cát
Nam Vang, giấc suy tư trên “Cánh Đồng Chết” Choeung Ek.