triết lý của dòng sông
Ở tận cuối mỗi con đường…đau khổ
Luôn có một dòng sông cuộn chảy.
Là chính nơi đó
Những khúc quanh sinh tử
Số phận mình sẽ ra sao
Cho anh
Cho tôi
Cho mỗi người!
Nó sẽ
Hiền hòa hay dữ dội
Nhận chìm hay cứu vớt
Giải phóng hay cầm tù
Kết thúc hay khởi đầu
Hồi sinh hay hủy diệt!
Là sự chọn lựa của chính chúng ta
Những con người của Thượng Đế sinh ra
Trong tự do và nước mắt.
Ừ ta là chúa tể đó,
Thì còn cần gì phải ngạo nghễ!
Ừ ta nắm trong tay mọi cơ đồ tất cả
Thì còn cần gì phải chiếm đoạt mưu mô!
Ta thấy đó
Một vết nhơ Nguyên tổ
Một căn cơ với một loài rắn độc
Của ngạo mạn và tỵ ganh
Đã được rửa sạch
Bởi vị Thượng Đế yêu thương muôn cõi.
Thế thì sao vẫn còn đó những cơn tuyệt vọng
Rẽ chia và hủy diệt?
Sự tự do cùng lúc đã được hoàn trả vẹn nguyên
Trong chương trình Cứu rỗi,
Để ta tin hay không tin là tự ta quyết định.
Chỉ Có Tình Yêu
Mới là cái căn cơ của Sự Thật
Một Sự Thật cứu rỗi.
Chẳng tin vào Tình Yêu
Thì chỉ còn đón lấy tuyệt vọng.
Và ta sẽ lại quơ cào những rác rến giữa dòng sông ngập ngụa,
Những bả vinh quang
Những sự dối lòng thỏa hiệp
Lẩn tránh luôn cái điều đau khổ
Bước qua thập giá của chính mình
Để từ chối một lòng biết ơn Thượng Đế
Chẳng hề có chút khái niệm “CHA CON”
Thì không thể được dòng sông đưa về nguồn cội
Qua con đường thanh tẩy tâm hồn và thân xác
Để linh hồn được lớn lên trong Ân Sủng.
Sẽ chẳng có hình thái yêu thương nào Cứu Rỗi thật
Khi nó còn chia tách khỏi mối tình CHA CON.
“Vâng Lời hơn Của Lễ”
Vậy nhé!
Cũng chẳng có triết lý gì cao siêu,
Chỉ là triết lý của những con suối cạn chấp nhận đời đau đớn
Đã tự nguyện được chảy về cùng một tinh dòng con sông cái
Rồi sẽ thỏa lòng giữa biển mẹ ngàn khơi
Cơn đau đớn múc lấy đời hạnh phúc.
Sau vạn lần, được-mất nhục-vinh
Hành trình đến vĩnh hằng Cha chờ sẵn
Hãy Chúc tụng Cha thôi, hỡi hồn tôi!
Tôi ôm lấy khối Tình Yêu duy nhất./
Joscaothai.
Sài Gòn 04/1/2013