chuyện mắt biếc
Nghĩ cũng lạ Thanh Vân tự Tám (1)
Thơ của tui đâu dám đích thân
Gọi tên mây tỏa là Vân
Cho liền con chữ thêm vần thành thơ
*
Chuyện xưa cũ đã mờ quá khứ
Nếu trùng tên tha thứ cho tui
Bỏ qua dòng chữ mù đui
Chỉ ngần cái liếc nhịp đùi mà ra
*
Đề tài ít chẳng qua thích viết
Tìm đâu ra cái liếc chết người
Âu là cũng tại một thời
Mắt ai đã liếc sáng ngời tình thơ
*
Viết một chữ vần mơ lại hiện
Cứ tuôn trào sự kiện trước sau
Thì thôi viết đại cho mau
Thành câu song thất đượm màu tình thâm
*
Xin lỗi nhé âm thầm thơ tỏ
Thay lời ai mà ngỏ lời riêng
Chẳng qua thương nhớ bạn hiền
Vài câu tỏ rõ một miền nhớ nhung...
-N3- Nguyễn Ngọc René - 07/06/2015