hiểu lầm
Bà lão mù lê bước trời nắng hạ
Lối thân quen qua những buổi đi xin
Quãng đường trưa bà lặng lẽ riêng mình
Nơi cuối dốc có tàng cây che bóng
Bà đến đấy, đôi bàn chân lóng ngóng
Bỗng vô tình vấp phải...có ai ngồi
- Bộ đui sao? tiếng ai đó vang lời
Đi với đứng kiểu chi mà đoản thế?
Bà cuống quýt chấp bàn tay xin lỗi
- Thưa tôi mù nên chẳng thấy cô ơi!
Bà quay đi lần gậy trúc chơi vơi
Đường đầy nắng gió hè khô khốc quá
Người ngồi đấy nào có chi đâu lạ
Cô gái mù cũng một kiếp ăn xin
Biết lão bà số phận cũng như mình
Lòng hối hận đã lỡ lời lúc nãy
Cô với theo - Bà ơi vào đây nghỉ
Trời chang chang nắng đổ lửa trên da
Cháu cho bà tiền đây gọi chút quà!
Bà mừng lắm bởi vì người thứ lỗi
Đưa chiếc nón về hướng người đang nói
Gió miên man đùa tán lá lả lơi
Bỗng trên cành một chiếc lá vàng rơi
Vào nón ấy như người vừa bố thí
Bà lần mò chiếc lá khô...thầm nghĩ
Chắc người ta chưa tha thứ cho mình!
Khẽ quay người bà chỉ biết lặng thinh
Đường ngập nắng khô cả hồn đã úa
Cô gái mù vẫn ngồi trơ ra đó
Đưa bàn tay cầm giấy bạc chờ trao
Nhưng lão bà đã bước tự khi nào
Cô nói nhẩm - Chắc lão bà còn giận!
_______________________________