mồ côi mẹ
Mẹ qua đời anh thẩn thờ đau xót
Cỏ chưa xanh mồ, chị cũng vội ra đi
Thương con thơ còn bé bỏng biết gì.
Mồ côi mẹ, cả hai cùng nương tựa
Có những hôm nhọc nhằn bên bếp lửa
Làm mâm cơm với đĩa cá, tô canh
Con không ăn, anh phải cố dỗ dành
Bỗng nó bảo - Mẹ nấu canh ngon nhất!
Anh nghẹn ngào - Mẹ nấu ngon là thật!
Nhưng mẹ ba còn biết nấu ngon hơn.
Nay hai ta đều mẹ mất đâu còn
Con hãy cố dùng cơm ba nấu nhé!
.....
Bên mâm cơm cả hai cùng lặng lẽ
Nhớ mẹ mình, hai kẻ nhớ - hai tim.