ngày buồn
Rồi đêm tàn cũng rạng ánh bình minh
Ta lặng lẽ bước dài trên lối cũ
Đã qua rồi một đêm thâu trốn ngủ
Chạnh thương mình, thương đôi mắt quầng thâm.
Ôi kiếp người! Là những tháng cùng năm
Vui được mấy, nụ cười ngang nước mắt
Kẻ cao sang, người cơ hàn bẩn chật
Chỉ là mơ trong một giấc say nồng
Rồi cuối cùng ta có được gì không?
Khi nấm đất cỏ xanh rờn phủ kín.
.....................................................
(Một Chút Cho Đời)