người lữ khách
Vô thường đó hình như đang có thật
Vẫn được người tô điểm túp lều thơ
Nhấm cà phê, cười mĩm lẫn ơ thờ
Nơi yên tỉnh thấm tình người trau vội
Có những lúc trước đường đời đen tối
Gởi tâm hồn du ngoạn khỏi trần gian
Tích miền xa thăm thẳm có ngôi làng
Thơ tươi thắm góp gom màu thêm sáng
Trà thay rượu làm cho người thanh thản
Giữa bạn bè không gặp rất thiết thân
Qua thời gian xa cách lại muốn gần
Làng thơ nhỏ xôn xao điều vui thích
Như mơ ngũ vào không gian tĩnh mịch
Ôi nhẹ nhàng sau một chuyến rong chơi
Đúng hư vô lâu lâu khẻ gọi mời
Nghe trầm bổng níu chân người lữ khách.