người lữ khách
Người Lữ Khách
Mây vẫn trôi trên bầu trời viễn xứ
Ta vẫn đi dù hồn phiêu bạt
Gió ơi xin đừng thổi cơn gió lạnh
Rét buốt lòng người lữ khách xa quê
Ánh trăng trong nhưng không phải quê mình
Thân lạc loài đất người mắt đổ lệ
Tình mòn mỏi ngóng về nơi đất mẹ
Con nhớ cha héo hắt tháng ngày
Dù nắng vàng dệt mộng vàng son
Vẫn cô quạnh nhớ ngày gió bấc
Nhớ hàng sấu già, hồ tây chiều sương phủ
Con đường nhỏ lãng đãng bóng người về
Hoàng hôn tắt nhạt nhoà chiều buông nắng
Mỗi góc nhỏ le lói sáng ánh đèn
Phố thị về đêm chìm trong nỗi nhớ
Người cô lữ vẫn hoang hoải nơi đâu.
ĐTH Nhã Vy 11.09.18