hình hài nỗi nhớ .
Có nỗi nhớ sao dài rộng thế
Lạc vào hồn chẳng thể nào ra
Nhớ con đường ngát cỏ hoa
Hàng cây ghế đá buồn da diết buồn
Nhớ bát ngát như buồm căng gió
Kéo thuyền trăng sáng tỏ trời đêm
Có khi lạnh buốt môi mềm
Có khi trắng xóa cả đêm bóng ngà
Nhớ chất ngất hồn ta nghẹn nấc
Gót bụi trần gió bấc vụt qua
Hình như ai đó cạnh ta
Hình như ai đó đã xa vô cùng
Nhớ nhẹ bẫng mông lung khắc khoải
Rạo rực rồi uể oải từng cơn
Nhớ như không thể nhớ hơn
Ngập tràn trong nỗi cô đơn tột cùng
Nhớ bỗng hóa lạnh lùng băng giá
Như chờ ngày hóa đá lạnh căm
Lúc như trong cõi xa xăm
Lúc như vô thức tím bầm ruột gan
Nhớ lặng lẽ nhấn hồn xuống đáy
Rồi bùng lên đốt cháy buồng tim
Còn trong khóe mắt lim dim
Chập chờn sương khói lần tìm môi ai
Nhớ lạc lối thiên thai vụn vỡ
Nhớ gì như chưa nhớ bao giờ
Nhớ đâm rách toạc ý thơ
Nhớ làm tỉnh giấc cơn mơ vô thường