hờ hững
Ta đã mệt vì đường trần oan nghiệt
Bước mỏi mòn rồi biết đến nơi đâu ?
Chẳng còn ai ! chán ngán quá u sầu
Vùng trước mặt , là bầu trời tím ngắt
Những vần thơ nỗi niềm càng hiu hắt
Tri kỷ giờ chong mắt được mấy ai ?
Người giả từ theo những cánh vạc bay
Phương trời ấy có hay ta mãi đợi
Bỏ ra đi ! khi thu thay sắc mới
Đông đến gần chới với nhớ dáng xưa
Bạn đồng hành chừ thiếu vắng lưa thưa
Hoài niệm cũ sớm trưa chiều lững thững
Cõi đi về một mình ta hờ hững
Chỉ lặng thầm nhìn những áng mây trôi
Cuộc chơi nay đã vắng bóng ai rồi
Thu đã chết ! ôi thôi , buồn se thắt .
Bài này đã được xem 1486 lần
|
Người đăng:
|
Minh Phú
|
|
|