chuyến đò định mệnh
      
      
      
      
        Người đến kẻ đi tình lỡ làng
 Chuyến xe chiều nọ đã sang ngang
Con thuyền viễn xứ còn lưu lạc
Bến vắng quê nhà nhớ mang mang 
Xa xôi phương đó còn kỷ niệm ?
 Vò võ nơi này chỉ cõi tang 
Biết đến bao lâu mình lại gặp ?
Lỡ bước trăm năm tuổi muộn màng !?
Người xa xôi quá ta vẫn đợi ?
Một nỗi niềm riêng thiếp với chàng
Đương đêm thức giấc sầu hiu quạnh
Tản sáng mơ màng lệ tràn lan
Loanh quanh mây nước tình trăng tỏ
Thoang thỏang sông hồ nghĩa chứa chan
Ai đi mấy thưở còn vương vấn
Chuyến đò xưa đó nặng sầu  mang 
Trời  xui đất khiến cho phu phụ
Một kiếp bâng khuâng thiếp nhớ chàng
Nghìn năm sơn hải còn gương đợi
Vọng phu  từ ấy biển trời tang !
QHNC