hoa xuyến chi
Nàng yêu hoa xuyến chi
Vì đó loài hoa dại
Vẫn khờ dại trắng trinh
Ở đằng sau lớp bụi
Nhẹ nhàng và thùy mị
E thẹn rất tự nhiên
Một hôm vào buổi chiều
Nàng bước đi không nói
Thế là tôi đã hiểu
Nàng chẳng còn lưu luyến
Chuyện tình rẽ lối đi
Như chưa có chuyện gì
Xin em cứ ngây thơ
Đừng có mong đợi chờ
Tôi đang quá lận đận
Trả cái tội cộng sản
Tên em tôi vẫn viết
Trên bãi bờ cát dài
Dưới bầu trời đầy sao
Nhưng tình ta đã chết.
12/11/15...gởi người xưa