một chiều đông
Có lúc mong manh giấc mơ đời
Bao lần lệ nhỏ ánh trăng rơi
Chiều đông lạnh lẽo mây vương vấn
Một chút lâng lâng ở cõi trời
Tuyết đổ mưa rơi rớt ngập đường
Đèn vàng hiu hắt phố ướt trơn
Lâu nay không gặp tình chẳng đợi
Ngõ vắng bâng khuâng nhớ một người
Những tưởng niềm riêng chìm quá khứ
Ai ngờ khơi dậy giữa tâm hư
Bao thưở yêu thương trong ngập nắng
Xuân vàng rực rỡ cõi trời thơ
Nhớ đến chim non chiếp trên cành
Theo me lững tững học đòi ăn
Hoa bay mầm lộc xanh tươi quá
Phố cổ xuân về tựa bức tranh
Tình vẫn ẩn sâu kín trong lòng
Còn yêu còn gặp bến mông lung
Đông sang lửa đốt tiêu lạnh vắng
Ôm ấp hình ai sưởi ấm cùng ?
QHNC