tình mộ địa
Trăng vắt vẽo trên cành dương phơ phất
Hoàng hôn buông mây tím ngắt chân trời.
Chân ngập ngừng hồn thắm lửa chơi vơi
Tình lạc lối nên tình đời trôi nỗi….
Tôi đã chết chiều nay mà không hối
Xác vất ngoài nghĩa địa tối mù sương
Ôm nỗi buồn chẳng bối rối vấn vương
Máu ngưng chảy nhịp yêu thương buông thả
Tiếng em hát âm vang đôi bờ cát
Hoang vu anh trong tan nát cô liêu
Bàn tay gầy ôm chặt mối yêu kiều
Hồn anh gục những mê chiều đông lạnh
Đời trên những nấm mồ hoang xa lánh
Đau thương ơi ai gắn mãnh khăn tang
Để hồn về trong đếm bước lang thang
Như chim nhạn cánh mơ màng sóng biển
Đêm thắp lửa đốt đời anh đưa tiễn
Yêu em rồi câm lặng điếng cành đông
Trên đời em trôi như một dòng sông
Đôi bờ đứng anh trông dòng hoa biệt…
Sông chiều chảy nước triền miên mãi miết
Cánh én mờ lạc giữa tiết trời đêm
Để đau thương loang những vết hoang mềm
Trong mộ địa nghe hồn thêm đau buốt
Hồn chìm nổi men rượu đời cố nuốt
Còn vấn vương nên chải chuốt đam mê
Mắt môi em từ ấy buổi đi về
Môi mắt đợi môi mắt tê gió thổi
Gió gào gió khúc ca hoang sương khói
Nghĩa địa đây hồn ngóng mỏi cõi hồn
Ai đợi chờ trong đêm vắng vô ngôn
Tình mộ địa nên tình chôn huyệt lặng….
Bài này đã được xem 935 lần
|
Người đăng:
|
Hồng Dương
|
|
|