đêm miên viễn
Đêm hiu hắt luân trầm đời cố lữ
Đèn đường khuya vất vưởng bước trần gian
Tan tác mưa chảy xiết hết nồng nàn
Mùa đông lạnh yêu đương chừng phiêu dạt
Đêm cứ thế lùi vào đêm chua chát
Dòng châu tràn uẩn khúc tím dòng sông
Nghe thấy không tiếng oán nấc của lòng
Giữ chừng mực khối tình song đâu nỡ
Yêu đắm đuối rối lòng mong thổ lộ
Em yêu anh yêu hơn cả chính em
Vết xước cào tim rướm máu êm đềm
Có em đó khẩn cầu niềm tin cuối
Làm sao để đêm thôi về trơ trọi
Bên rèm thưa ngưng rỉ rách giọt ngâu
Canh khuya đơn thôi trở giấc úa nhàu
Lời chân thật du dương đêm miên viễn...