gọi thơ
Lâu lâu đọc lại thơ mình
Thấy rơi đâu mất túi tình vu vơ
Ngày trăng, đêm nắng, sương mờ
Hạ mưa, Đông nắng, ngẩn ngơ... hết rồi
Còn đâu lời vọng xa xôi
Còn đâu ý ngõ giữa đời xót xa
Em là thơ của người ta
Anh còn sót lại chung trà ngồi say
Hỏi ta được bấy nhiêu ngày ?
Hai mươi năm lẻ sổ tay chép đầy !
Em đừng mơ giữa trời mây
Về đây mộng với đất này có anh
Tình thơ vàng, tím,hồng, xanh...
Thu , Đông, Xuân, Hạ em thành nàng thơ
Gọi em đã tự bao giờ
Đừng bay xa nữa...bụi mờ tháng năm...
MTP
1.11.015