một nỗi đắng trinh
Đông già cỗi sao mà lạnh quá
Hồn nặng nề mệt lã thương đau
Vô biên tím mãi một màu
Khoảng xa cách biệt cột sâu sợi tình....
Đêm khuya chắc một mình ta đợi
Không gian xa tay với tay vơi
Tình ơi sao cư nghẹn lời
Sông ơi ta biết nước chơi vơi tròng...
Kìa giông bão cuồng phong đang nổi
Gió mù khơi cứ thổi ngất trời
Lời thơ nấc nghẹn giữa lời
Âm ba nức nỡ rã rời xót xa....
Đêm chi mãi bao la vô tận
Nỗi cô đơn đến vấn giọt sầu
Buốt buồn dạ xót canh thâu
Lòng buồn chất chứa niềm khâu nỗi niềm...
Đêm cứ mãi nêm thêm nõi nhớ
Thổn thức nào làm vỡ võng thơ
Con tim rỉ máu ngẫn ngơ
Mắt trông mắt mõi mắt chờ em xa....
Canh dài thức trăng ngà cũng ngại
Xót cho tình ...ái ngại cho thơ
Xót đau tiếng hát đợi chờ
Gió ơi gió hỏi bao giờ bên nhau ?...
Gió không biết gió đau ... đau lắm
Trăng ngẫn ngời trăng thẳm ít thôi
Để cho thơ gửi đôi lời
Tiếng ngân xa vọng ...mắt chờ ngươi yêu...
Sương đêm lạnh lệ nhiều trên lá..
Khoảng trống buồn hòn đá lạnh im...
Co ro đá hỏi ai tìm
Bóng đêm nhòa nhạt cánh chim chơi mềm...
Đêm khuya vắng tiếng em thổn thức
Động thâm cung khõa vực khát khao
Ở đâu hương tóc nơi nào
Bờ môi lạc lối tìm trao gió tình....( Hôn Gió)
Đôi mắt mỏi đi tìm lời hát
Trái tim côi ... bóp nát máu trôi
Nhịp buồn nhịp lã nhịp lơi
Nhịp chơi vơi đập nhịp tơi rơi hồn....
Đêm thao thức ta chôn sầu nhớ
Có xa nhau mới nhớ người tình
Yêu người chưa thắm môi xinh
Con tim đau nhói đắng trinh cõi lòng....
Bài này đã được xem 1321 lần
|
Người đăng:
|
Hồng Dương
|
|
|