xa em
Không em tất cả là vô nghĩa
Tất cả đều câm, tất cả mù
Nhưng em đến, đời tàn trước nụ
Phai mất màu hoa lúc chửa hoa.
Anh không khóc dẫu hồn anh đẫm ướt
Dành tôn thờ bao dáng ảnh thiêng liêng
Riêng em – một nỗi ưu phiền
Anh bái tạ - hiến triền miên ảo giác.
Em cứ trách, thản nhiên, rằng anh ác,
Hoặc môi em cắn nát quãng lòng anh
Rất đớn đau, nhưng chỉ khẻ dỗ dành:
“Ôi chao lạnh giữa trời đương nắng hạ!”
Gì cuồng say hơn dỗi hờn em ạ,
Nét chau mày của thiếu nữ đoan trinh
Chiếc mùi xoa, em bảo: “Giữ làm tin”
Trên hứa hẹn đã thêu tình bay bổng.
Tin lắm chứ! Van em, anh tin lắm!
Nên càng tin anh thấy đất càng quay,
Bởi tin em anh sợ mỗi điều này:
Xa em mất – đất thành băng rực lửa.
Nhưng em ơi, chẳng bao giờ là nửa
Lời tình yêu sắp sửa nói ra đây:
“Yêu em tinh huyết căng đầy
Nên anh chọn giữa lúc này xa em”.
Sa Đéc 3/9/2015
Huỳnh Hữu Lộc