hững hờ
Bến nước nay không phải Tầm Dương
Không tiếng đàn tri âm mộng tưởng
Tôi không phải khách Giang Châu Tư Mã
Em không là ca kỉ của ngày xưa.
Ta gặp nhau như gió đẩy mây đưa
Hiểu tiếng đời không bằng đôi nốt nhạc
Tơ cầm ấy xin thay bằng ý bạn
Và lòng ta ta hiểu chính đời ta.
Thế nên:
Lúc chia li chẳng có luyến lưu;
Đêm tống biệt không niềm ủ rũ;
Khi xa cách không thường trăn trở;
Buổi tương phùng không mấy thuở làm vui.
Khi núi sông còn giăng trắng mây mù
Nay tương hiệp, mai xa biệt.
Cung đàn ấy lâm li tha thiết
Hết trường bi lại đến trường ai
Nhưng đời ta mãi đoạn khúc ca dài
Đâu vương vấn những bụi đường vớ vẩn.
Ta không là em để hiểu niềm u uẩn
Của một người khóc tiễn một người đi.
Không hiểu sao đời vẫn những khi
Trao dòng lệ buổi phân kì đưa tiễn?
Không là đá để thốt lời vĩnh viễn
Tạc “vọng phu” chung thủy chờ chồng
Nên không sầu với những ngọn gió đông
Mà thấu hiểu nỗi lòng ngày mong tháng đợi.
Nhưng khi lúc trời cao vời vợi
Nỗi niềm chi? Da diết một mảnh tình
Bỗng giật mình ta cũng chẳng là ta
Cánh chim lạ lạc giữa trời nhân loại.
Màu đã tắt vẫn chưa tìm được lối
Ta yêu em theo hai tiếng lạc loài.
Rồi hững hờ ngớ ngẩn bật vào tim...
Vườn yêu ấy từ lâu đà khép kín
Trái nhân duyên trễ mùa chín bao lần
Những mùa xuân ai phủ lấy giá băng
Đem “ngăn cách” về xây thành tử địa.
Tiếng yêu đương bây chừ (giờ) thành vô nghĩa
Thoáng qua hồn nghe lạc lỏng, chơi vơi
Khúc ca sầu tấu lại nhịp thảnh thơi
Bổng – trầm, nhặt – khoan – một trò đời vô cảm.
Tiếng hững hờ xin ai đừng bi thảm
Kẻo xuân thì giam hãm với thời gian.
Vào lãng quên bằng soạn sửa điểm trang
Đừng lo nghĩ những ngày tang năm cũ,
Uống cho say bằng chung đầy hơi rượu
Tiếc làm chi dòng lệ rũ đắng nồng,
Khách giang hồ chẳng biết những ngày đông
Em chớ dại kết khăn hồng mơ tưởng.
Thôi đà thế trót một lần hờ hững
Một lần đau để vạn kiếp một lần,
Bến Tầm Dương khách nay lỡ sa chân
Ca nhi cũ gót quay lần dĩ vãng.
Huỳnh Hữu Lộc
Sa Đéc 28/9/2014