hồn muôn thuở
Xuân lại rồi xuân, xuân vẫn xuân
Đàn người len lách bóng phong trần
Có cô em bé bên cầu trúc
Tiêu khúc hồn nâng nhịp lưng chừng.
Sắc nước màu mây trôi vẫn trôi
Bóng xuân len lén nửa bên đồi
Có người viễn khách đêm hôm trước
Vừa bước qua hồn, em bé ơi!
Thế rồi cô bé của năm xưa ...
Hai mươi năm vương mối tơ thừa
Những đêm nào nắp trong im lặng
Đã thành thiếu phụ biết bâng khuâng.
Người viễn khách vẫn ra đi
Đêm đó hình như ... chẳng nói gì
Phiêu lưu trên những triền suy tưởng
Khuất lại sau lưng thực tế này:
Trên những vành nôi, vẫn bàn tay
Của nghìn thu trước nối thu nay
Tiếng ru soi vách khàn âm điệu
Mặt hồ đông: sóng nước tiêu điều.
Ôi những đường quen hoa vẫn tươi
Gió xuân hy vọng thể như cười
Mà trong lòng kẻ từng nắng sớm
Giông tố từ lâu một bóng người.
Ai trở về đây mùa xuân này
Và đi trong rạng buổi xuân mai,
Ai xuôi vạn lí... hồn muôn thuở...
Mấy nhịp hò khoan bỗng lặng lờ!
Sa Đéc 22/6/2015
Huỳnh Hữu Lộc