bến cô đơn
Thời gian trôi Em mải mê mê mải
Cơm áo gạo tiền quên cả bản thân
Dẫu biết rằng mình chẳng có phước phần
Chẳng có được ngày bình yên êm ả.
Dẫu khó khăn đâu để mình buông thả
Chấp nhận nghèo mà sống dạ thảnh thơi
Bởi sinh ra ta là một con người
Nên cũng có lúc tim mềm yếu đuối .
Sợ tiếng yêu mãi bên lòng đeo đuổi
Tự biến mình thành bến vắng cô đơn
Chẳng thuyền nào than trách hay dỗi hờn
Cứ lặng lẽ tháng năm dài thế đó.