triền dốc
Trên triền dốc,
ngoái lại sau
Đã đi một quãng
đường dài đầy vơi
Quan san muôn dặm
mặc trời
Buồn vui, mưa nắng,
khóc cười.. đan xen
Đường về đâu? Xứ lâng lâng
Cho vơi đói khát, cho chùng cơn ham
Nặng lòng, ôi bóng tri âm
Cùng ai tri kỷ tháng năm bên lòng..
Xông xênh đứng lại giữa đường
Trông về phía trước dặm còn xa xa
Đêm nay ta với mình ta
Nhìn trăng trăng khuất hằng nga ngủ rồi
Cố lên đỉnh dốc mà ngồi
Chờ bình minh đáo ngắm trời buổi mai
Núi cao biển rộng sông dài
Biết bao giọt nắng đậu rồi lại đi
Hàng đàn bướm lượn nhởn nhơ
Vờn hoa, rúc nhụy.. phởn phơ, đủ đầy
Nhụy tàn, bướm sẽ lại bay
Để hoa kết hạt, ngày mai.. nảy mầm
Nghe qua, tưởng bướm vô tâm
Thực ra việc bướm đã làm xong xuôi
Bay đi đi mãi một đời
Để trong gió vẫn một trời hương thơm
…Thì ra hết một ngày đàng
Thấy mình bỗng chợt bất thường cao lên
Ngày mai vương vấn nỗi niềm
Bóng ai phía trước – áo xiêm của trời
Cho say cho tỉnh một đời
Về tương lai, mãn nụ cười giao hoan
Đời là luôn giữa mùa xuân
THI YÊN ĐÌNH NGUYÊN