đừng đến mưa ơi !
Thế đủ rồi, đường vắng chẳng người qua
Chiếc lá rơi bên hiên nhà khe khẽ
Ngọn gió chiều lướt qua rèm rất nhẹ
Sợ lúc này, trời vô ý lại mưa…
Thế đủ rồi, chút nhớ đến lưa thưa
Bờ mi mỏng đong thật vừa kỉ niệm
Đáy mắt sâu lối ai về tìm kiếm
Môi phai hồng đón gió thoảng se se
Thôi đủ rồi, mưa đừng đến vuốt ve
Hãy để nguyên cho bờ hè yên ả
Mưa lên tiếng sẽ vỡ òa tất cả
Có biết ta đang rưng mọng nhớ người ?
Có biết không môi sẽ chẳng còn tươi
Mưa làm lệ vỡ bờ xuôi mặn chát
Xót xa lắm lời tình ca ai hát
Người đâu rồi... ta buốt lạnh bờ vai ?
Có ai kia vừa tô xám màu mây
Xin dừng lại cho hàng cây khỏi ướt
Xin giữ lại những chùm mưa sắp rớt
Kẻo lòng ta phải lụt lội bây giờ.