dễ gì quên
Tôi trở về trên đỉnh gió cao nguyên
Tung nỗi lòng vào khoảng trời nhung nhớ
Ở xa kia bụi mịt trời một thuở
Mà bóng người còn lẩn quẩn đâu đây
Thời gian ơi ! đã vụt khỏi tầm tay
Phía thung sâu cảnh xưa giờ vụn vỡ
Con suối cũ buồn chi không muốn đổ
Để lòng tôi nỗi nhớ chạy vòng quanh
Về Tây Nguyên…tìm kỷ niệm ngọt lành
Bằng vị đắng cà phê vừa khẽ nhấm
Gọi tên người từ tận cùng sâu thẳm
Khoảng trời yêu …còn đó…dễ gì quên.