tâm hồn của lá
(Trường thiên độc vận)
Đâu bắt hình dong một dáng hường
Ta người họa sỹ vẽ tà dương
Tàng cây lá rụng về trăm hướng
Bỗng hóa hình nhân giữa bụi đường
Từ thuở không còn những vấn vương
Chồn chân lữ khách chốn sa trường
Từng ly rượu nhạt mình ta uống
Lại xót xa mình vẫn nặng thương
Lá phải lìa cây rớt cạnh tường
Sao thành dáng ngọc giữa màn sương
Em từ tiên giới âm thầm xuống
Dạo gót hồng hoa dọc phố phường
Tình chết hồi sinh cũng quật cường
Trên chùa dõng dạc những hồi chuông
Từ khi giã biệt hồn như vướng
Vào cõi lòng ai giấc mộng thường
Hoa lá xa cành vẫn tỏa hương
Cho người họa sỹ vẽ điên cuồng
Đường cong nét thẳng như cà cuống
Bức ảnh nhân tình thiếu góc vuông
Ngọn gió khỏa thân thổi lạc luồng
Khoe mình lõa thể giữa mờ gương
Ô kìa! Lá cũng cười sung sướng
Chế nhạo mình ta diễn vở tuồng