trăm năm không phải là vô hạn
Nếu mai ta chết mang ra biển
Như gã tình sầu Du Tử Lê
Mênh mông sóng nước hồn linh hiển
Còn dấu yêu xưa một lối về
Muôn ngã đường đi nên dễ lạc
Như tình mình mất dấu chân chim
Sương khói bên đời bay lãng đãng
Còn ai thương nhớ để ta tìm
Nếu mai em có về nơi cũ
Hãy nhặt dùm ta giọt lệ sầu
Vờ thôi nâng nhẹ loài hoa rũ
Tím cả trời chiều tím bể dâu
Trăm năm không phải là vô hạn
Sinh tử vòng đời đâu chỉ ta
Cứ thế liều mình chơi xả láng
Chết rồi khanh tướng cũng thành ma
Nếu mai ta chết em không đến
Ta uống mình ta chén rượu buồn
Chắc chắn rồi thì ta rất giận
Giận tình đen bạc. Nghỉ chơi luôn !
Ngày 21/02/2016
HOÀNG ANH 79