người đàn bà
Người đàn bà...
đứng nhìn nhánh sầu đâu
Trong gió mưa phải oằn mình tơi tả
Chợt thấy giống đời mình sao nghiệt ngã
Biết hôm nào
tìm được ánh vầng dương
Người đàn bà
ôm trọn mối đau thương
Bởi trái tim
đôi lần
mang thương tổn
Đôi khi muốn
chối bỏ đời
chạy trốn
Đi về miền đất lạ
chốn xa xăm
Người đàn bà
với đôi mắt quầng thâm
Đêm từng đêm khóc phận mình dang dở
Gió tứ phương
che bên nào cũng hở
Lạnh vai gầy
lạnh cả trái tim côi
Người đàn bà
đêm khát một bờ môi
Khát vòng tay trên đường chiều nhạt nắng
Gánh đa đoan trong cõi đời thầm lặng
Khoác phong trần
lỡ kiếp
đàn bà - em