nhớ tự nhiên
Đã biết con thơ tríu mẹ hiền
Người trần mơ tưởng chuyện cung tiên
Ý tôi len lỏi trong trời đất
Tìm bóng người yêu, lẽ tự nhiên
Ai về lướt thướt trong đêm trắng
Như khóm hoa lê lạc giữa vườn
Ai về có biết vì yêu dáng
Ai đã tìm ra nghĩa nhớ thương
Nhớ là chi? Là chẳng nói ra
Là tìm cao diệu dối lòng ta
Là đi ghé mắt trong hoa cũ
Giữa nắng còn mơ một tối ngà.
Nguồn: Hoàng Minh Nhân, Vẫy ngoài vô tận, NXB Thanh niên, 6-2001